Share
Em hãy tưởng tượng mình là chủ của “Hiệu thuốc dành cho tâm hồn “để kể tiếp câu chuyện vào trong ảnh vào dấu …… Ko cần hay đâu có bài là đc rồi
Question
Lost your password? Please enter your email address. You will receive a link and will create a new password via email.
Answers ( )
Tôi đã lắng nghe rất kĩ câu chuyện của 3 người họ. Mỗi người mang đến cho tôi những cảm xúc khác nhau.
Với người đầu tiên, sau khi câu chuyện của họ tôi đã lấy ra một cuốn sách, cuốn sách đó kể về một người bộ hành đi qua sa mạc nhưng càng đi học càng không thấy đường và sức lực cũng càng ngày càng cạn kiệt. Muốn uống một ngụm nước cũng không hề có. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bên kia là một nơi tươi đẹp thì người bộ hành đó đã tiếp tục đi, dù trên đường có nhiều lần nản chí. Và cuối cùng người đó cũng đến được nơi có một dòng suối mát trong lành và uống một ngụm nước chưa bao giờ ngọt đến vậy. Tôi nói với người đầu tiên rằng, anh hãy như người bộ hành đó dù có bao nhiêu khó khăn, chông gai cũng chẳng sao, chỉ vì một kì thi bị điểm thấp mà từ bỏ tất cả đó chính là sai lầm.
Còn người thứ hai để chuẩn bị hành trang lên chuyến tàu “Tuổi 16” tôi sẽ cho họ những liều thuốc về ước mơ, về hoài bão. Đây là tuổi để chuẩn bị những điều tốt nhất để sau này phát triển, nếu nền móng này mà không vững chắc thì ước mơ, hoài bão cũng không thể trở thành hiện thực được.
Người cuối cùng tôi cho lời khuyên rằng ” học, học nữa, học mãi”. Để những ước mơ của mình thành hiện thực thì chỉ có học mới giúp biến chúng thành hiện thực được. Nếu cứ mãi viển vông không có hành động thì ước mơ mãi mãi là ước mơ mà thôi.
Sau khi đưa lời khuyên cho mỗi người tôi thấy vị khách nào đi ra cũng cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
Tôi nhìn 3 vị khách trẻ tuổi, 3 tâm hồn, 3 vấn đề khác nhau mà tôi đều đã từng trải ở thời niên thiếu ở mình. Vị khách đầu tiên thật ưu buồn làm sao. Ánh mắt của em đen sậm như chứa cả triệu con điểm thấp lè tè, và vì nó, em đã phải kìm nén rất nhiều để không phải khóc trước mặt tôi. Tôi nhìn em đang vò chiếc áo của mình, thở dài, rồi bắt đầu lựa cho em “phương thuốc hữu hiệu nhất” mà tôi đang cất ở tủ sách kia. Tôi chẳng giỏi trong việc học, và tôi tin rằng em cũng vậy, vì nếu như em giỏi trong việc khống chế cảm xúc và biết kiểm soát mọi chuyện, em sẽ chẳng phải để cho những con điểm kém kéo mình lún quá sâu và bi lụy như vậy.
Tôi chọn cho em một quyển sách nhỏ. Em cầm lấy, đọc từ từ thành tiếng,”Thuốc chữa đau buồn”.
Em bảo tôi đây không phải là liều thuốc mà em cần, cái em cần là phương pháp để đạt điểm cao, để thoát khỏi vũng lầy của những con điểm lẹt đẹt.
– Em ơi, nếu em cho rằng phương thuốc này không đúng với em, thì em đã đi nhầm chỗ rồi. Đây là “Hiệu thuốc dành cho tâm hồn”, là nơi chữa lành vết thương của em, chứ không phải nơi che kín vết thương đó, rồi đắp lên cho nó một chiếc mặt nạ khác, vờ như nó đã ổn. Em phải biết rằng cảm xúc thực sự của em không phải là thất vọng vì điểm kém, mà là không tin tưởng vào bản thân mình, và để cho các con điểm điều khiển em. Em nên nhớ rằng cuộc đời đều có lúc thăng trầm, trên đỉnh cao rồi có lúc cũng phải bước xuống. Em cần biết thích nghi với nó, và tôi tin rằng “Thuốc chữa đau buồn” chẳng phải một liều thuốc tồi đâu.
Em ngừng lại một chút, sau đó ra khỏi cửa tiệm. Tôi hi vọng em đã có thể chữa lành một chút nỗi đau ấy, và gỡ nút thắt lớn trong lòng mình.
Em tiếp tục viết theo ý này trong 2 ý tiếp theo nhé. Chọn những quyển sách mà em nghĩ sẽ phù hợp trong hai tình huống tiếp theo. Đây là bài của em nên em có trách nhiệm tìm tư liệu để viết. Chị chỉ cho em cái sườn là như vậy thôi, chúc em học tốt~.