Share
Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó vs ông giáo trong truyện Lão Hạc của Nam Cao em sẽ ghi lại câu chuyện đó ntn ?
Question
Lost your password? Please enter your email address. You will receive a link and will create a new password via email.
Answers ( )
Xem hình nhé bạn.
Dàn ý tham khảo:
1. Mở bài: Giới thiệu vấn đề
2. Thân bài
– Kể hoàn cảnh chứng kiến: vô tình nghê được
– Kể lại cảnh lão Hạc nói chuyện với ôn Giáo bán cậu vàng
+ Khuôn mặt đau khổ của lão Hạc
+ Phản ứng của ông giáo khi nghe lão Hạc kể
– Ông giáo khuyên, an ủi lão Hạc
– Cảm xúc của em khi nghe được
3. Kết bài
Bài văn tham khảo
Hôm nay bỗng dưng đứa cháu hỏi tôi ấn tượng với người hàng xóm nào nhất. Tôi chợi nhớ về lão Hạc và đặc biệt là ký ức sâu đậm về lần ông lão kể chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi cứ hiện lên mồn một.
còn nhớ hôm đấy đi chơi cùng lũ bạn về, tôi chạy nhanh về nhà sợ mẹ mắng thì bỗng thấy lão Hạc tất tưởi chạy sang nhà ông giáo, vẻ mặt đau đớn lắm. Tôi to mò đuổi theo lão. Thì ra lão kể chuyện bán chó. Vừa nhìn thấy thầy Thứ, lão đã báo ngay:
– Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
– Cụ bán rồi?
– Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ, nhưng không lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước, chỉ chực trào ra, mà lão vẫn gắng gượng không khóc. Lão tiếp tục kể với ông giáo.
Ông giáo hỏi:
– Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc… Tôi nhìn thấy mà lòng nghẹn ứ lại, bởi tôi biết lão yêu quý cậu Vàng lắm. Chỉ còn có người bạn ấy mà lão cũng phải bán.
Trong tiếc khó nấc nghẹn, lão nói:
– Khốn nạn… Ông giáo ơi!… Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy, hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục và thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bây giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!… Này! ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ nằm im như trách tôi, nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo rằng “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
Ông giáo giọng an ủi, động viên:
– Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là ta hoá kiếp cho nó đấy. Hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác.
Tiếc nói nghẹn lại, lão Hạc chua chát nói:
– Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra nó sung sướng hơn một chút… Kiếp người như tôi chẳng hạn!…
Câu nói của lão làm tôi bùi ngùi, thầy Thứ hạ giọng:
– Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?
– Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?
Lão cười và ho sòng sọc, cái ho sao mà đau đớn và đáng thương thế. Ông giáo nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:
– Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu môt ấm nước chè tươi thật đặc, ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào… thế là sung sướng.
– Vâng! Ông lão dậy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng
Lão nói xong lại cười đưa đà. Nhưng tôi biết trong tiếng cười đó là cả sự đau đớn, xót xa đến cùng cực. Lão ngồi trầm ngâm, tư lự còn ông giáo đi luộc khoai.
Nhìn lão Hạc tôi không khỏi xót xa, thương cảm. Thương một con người đức hanh, lương thiện nhưng cuộc sống quá đỗi khó khăn, vất vả với lão. Sau này không còn cậu Vàng lão biết tâm sự, với ai,…
Có tiếng động làm tôi giật bắn mình mới nhớ ra là phải về nhà ngay. Tôi vội vàng chạy như bay về nhà…
Người hàng xóm – lão Hạc là người tôi vừa ấn tượng, vừa yêu quý, trân trọng nhân cách cao đẹp của lão.
Để tìm câu trả lời chính xác các em hãy tham khảo nếu là người được chứng kiến cảnh lão hạc kể các nguồn hoc24.vn, lazi.vn, hoidap247.com để thầy cô và các chuyên gia hỗ trợ các em nhé!