Bố mẹ là người đã chăm sóc,nuôi dưỡng con khôn lớn từng ngày và đã để lại cho em nhiều kỉ niệm. Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về bố hoặc mẹ. Giúp

Question

Bố mẹ là người đã chăm sóc,nuôi dưỡng con khôn lớn từng ngày và đã để lại cho em nhiều kỉ niệm. Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về bố hoặc mẹ.
Giúp mk nha mọi người ơiiiiiii!Thanks trước ạ

in progress 0
Latifah 3 years 2021-09-05T16:41:56+00:00 2 Answers 120 views 0

Answers ( )

    1
    2021-09-05T16:43:04+00:00

    Giống như bao người, đối với tôi, mẹ luôn là người quan trọng nhất. Mọi niềm vui, nỗi buồn của tôi đều chia sẻ với mẹ. Những kỉ niệm giữa hai mẹ con sẽ mãi lắng đọng trong tâm trí tôi.

    Tôi sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm gần đây nhất giữa hai mẹ con tôi. Đó là vào kì học đầu tiên năm lớp 5, tôi bị các bạn trong lớp trêu là không biết đi xe đạp, mà phải ngồi xe mẹ lai. Thôi thấy xấu hổ vô cùng, lại cũng thấy thương mẹ, lúc nào cũng tất bật đưa đón tôi. Nhìn các bạn cùng trang lứa đạp xe đến trường, tôi thích lắm. Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong tôi ấp úng nói dự định lớn lao của mình cho mẹ biết:

    -Mẹ ơi! Con muốn được đạp xe đến trường. Con không muốn mẹ vất vả vì con … con … cũng lớn rồi.                                                                                                                                                             Tôi cố tỏ ra cứng cỏi, người lớn để mẹ tin tưởng, nhưng nói xong sao tôi thấy ngượng ngùng, phải che mặt vì xấu hổ. Nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn không đồng ý với ý định của tôi vì mẹ lo đường xá đông đúc quá. Mặc tôi thuyết phục, nũng nịu, mẹ vẫn không đồng ý. Khuôn mặt mẹ đầy vẻ lo âu, suy nghĩ. Nhưng tôi không nhận ra điều đó mà chỉ thấy hậm hực vì không được làm theo ý mình.

    Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, mẹ đưa tôi đi học. Thấy mấy đứa bạn cùng lớp đi xe đạp quay lại nhìn tôi cười, có lẽ mẹ hiểu cảm giác của tôi. Chiều đi học về, tôi đã nhẩy cẫng lên vì sung sướng khi thấy mẹ mang về tặng tôi một chiếc xe đạp mini màu xanh da trời. Đó là màu tôi thích nhất.

    Mẹ xoa đầu tôi âu yếm :

    – Con cố gắng tập nhé và phải hứa với mẹ sẽ đi đường cẩn thận!

    Tôi vô cùng háo hức với món quà. Vậy là điều ước bấy lâu của tôi đã thành hiện thực. Từ hôm đó tôi mang xe ra tập, suốt ngày lau chùi nó cẩn thận. Nhưng vì không có ai giữ cho nên tôi tập mãi không được, cứ đi lại ngã. Tôi giấu tiệt những vết bầm tím, thương tích, sợ mẹ biết sẽ cấm không cho đi xe nữa. Nhưng mẹ biết. Và không những không la mắng, cấm đoán gì tôi mà mẹ còn cố gắng đi làm về sớm để tập xe cho tôi. Vậy là cứ chiều chiều, hai mẹ con lại rong ruổi tập xe. Có mẹ giữ đằng sau, tôi vững tin hơn hẳn. Nhìn những giọt mồ hôi trên má, trên lưng mẹ, tôi càng có thêm động lực để tập xe. Chỉ ba ngày sau là tôi tự đi mà không cần mẹ giữ nữa. Cảm giác khi mẹ thả tay ra mà tôi vẫn ngồi vững trên chiếc xe thật là thích. Quay lại, thấy mẹ đang vẫy tay, tôi thấy yêu mẹ vô cùng. Tôi tuyên bố trịnh trọng: “Nhất định con sẽ đèo mẹ đi chơi khắp nơi trên chiếc xe này”. Mẹ cười tươi hạnh phúc. Tôi đã có thể tự đi học bằng xe đạp, cảm thấy mình như đã lớn hẳn lên. Nhưng tôi đã không hề biết rằng trong những ngày đầu đó, mẹ vẫn lặng lẽ đi theo sau tôi cho đến khi bác bảo vệ nói với tôi:

    -Cậu có một người mẹ thật tuyệt vời. Ngày nào cậu đi xe, mẹ cậu cũng đi theo tới bao giờ cậu gọi tôi ghi vé xe, mẹ cậu mới quay về đấy.

    Tôi cảm ơn bác, lẳng lặng đi vào lớp mà đôi mắt cay xè. Bấy giờ tôi mới biết và thầm cảm ơn sự chăm sóc, yêu thương mẹ dành cho tôi.

    Nhờ có mẹ tôi đã lớn lên rất nhiều. Tôi hiểu những lo toan vất vả mà mẹ phải gánh vác để mang lại niềm vui, điểm tựa vững chắc cho cả gia đình. Tôi hạnh phúc khi có mẹ ở bên. Mẹ luôn là tấm gương để tôi phấn đấu và noi theo trong cuộc đời mình.

  1. Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào.

    Mẹ tôi – một người phụ nữ đã nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em mình…”.

    Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được học thế nào là trung thực. Trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi đã từng không phải là một đứa trẻ trung thực.

    Năm học lớp sáu, tôi rất lười học, thường xuyên bị có giáo gọi điện về nhà cho bố mẹ để nhắc nhở. Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ, rồi cũng quên ngay sau đó. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi điện tử. Tôi không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy nhanh chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.

    Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm ở bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Lúc đó, một cảm giác hối hận dường như bao trùm lấy tôi. Tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang rất buồn. Cũng rất may mắn là do người đi xe máy kịp phanh gấp, nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Chỉ sau hai, ba ngày là có thể về nhà. Bố đưa tôi trở về. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. Tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, tôi chợt bật khóc.

    Tôi biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ đó, tôi cố gắng chăm chỉ học hành, không ham chơi nữa.

    Quả thật, người mẹ vô cùng quan trọng đối với mỗi người. Nghĩ về mẹ là nghĩ đến tình mẫu tử thiêng liêng. Chính vì vậy, hãy ghi nhớ lời răn dạy đầy sâu sắc:

    “Công cha như núi Thái Sơn,
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
    Một lòng thờ mẹ, kính cha,
    Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.

Leave an answer

Browse

Giải phương trình 1 ẩn: x + 2 - 2(x + 1) = -x . Hỏi x = ? ( )