viết 1 đoạn văn tự sự có sd nghị luận và miêu tả nội tâm kể về 1 lần e mắc lỗi với bạn

viết 1 đoạn văn tự sự có sd nghị luận và miêu tả nội tâm kể về 1 lần e mắc lỗi với bạn

0 thoughts on “viết 1 đoạn văn tự sự có sd nghị luận và miêu tả nội tâm kể về 1 lần e mắc lỗi với bạn”

  1. Hôm nay em đã đến nhà Hoa chơi vì trời rất đẹp. Nhưng khi em vào phòng thì không thấy Hoa đâu. Phòng Hoa lúc nào cũng gọn gàng. Chờ bạn lâu quá nên em thấy chán và em đã hướng mục tiêu đến giá sách ở xa kia. Em định tìm một cuốn truyện tranh nào đó nhưng lại chỉ thấy toàn là những tản văn tiểu thuyết. Chợt em thấy một cuốn sổ rất dễ thương với bìa màu hồng. Em lôi cuốn sổ xuống như một lẽ tự nhiên. Nhưng sự tự nhiên ấy chấm dứt khi em thấy bìa ghi nhật kí của mình. Em đã đấu tranh là nên hay không nên mở. Có lẽ nó là điều thầm kín Hoa muốn giấu cho riêng mình. Nhưng chúng em là bạn thân mà! Bạn thân nên điều gì chẳng tâm sự được với nhau cơ chứ. Nghĩ thế nên con quỷ tò mò trỗi dậy trong em. Em đã định mở nó ra và rồi tự dưng lại giật mình vì nghĩ sao mình lại định hành động như thế. Làm như vậy rất xấu xa. Em đứng phắt dậy và để cuốn sổ về chỗ cũ. Có thể Hoa sẽ mãi mãi khoog biết việc em định làm ngày hôm nay. Nhưng em biết lỗi lầm mình gây ra và sẽ luôn nhắc nhở bản thân một cách nghiêm khắc hơn vì hành động của mình. 

    Reply
  2. Em có một người bạn rất thân tên là Hiển. Bạn ấy là con trai nhưng em vẫn thích chơi với bạn ấy.  Bạn ấy thân thiện và dễ mến , cũng là một học sinh chăm ngoan trong lớp  .

    Từ lúc quen nhau đến bây giờ, chúng em luôn vui chơi cùng nhau. Vì vậy, chúng em có rất nhiều kỉ niệm, vui có buồn có. Nhưng em nhớ nhất, là một lần em lỡ làm chuyện có lỗi với Hiển .  Điều đó khiến em day dứt mãi không thôi.

    Hồi đó, chúng em mới học lớp 2. Hiển là một cậu bạn hiền lành ít nói, còn em lại rất năng động, nghịch ngợm và hay đùa dai. Chính vì tính cách đó mà không ít lần em bị thầy cô, bạn bè phê bình nhưng mãi vẫn không sửa được.

    Một hôm, khi đang đi trên sân trường, em nhìn thấy Nghĩa đang cúi đầu đi ở phía trước, tập trung vô cùng. Thế là em rón rén tiến lại phía sau lưng, rồi hét to lên một tiếng “Òa…”. Hiển giật mình đến ngã ra đất và làm rơi một chiếc bình hoa trên đất, vỡ tan tành. Nhìn từng mảnh vỡ đó, Hiển oa lên khóc nức nở. Giây phút đó, em vô cùng bối rối và hối hận về hành động của mình. Đúng lúc em chưa biết làm sao, thì Tâm đã giận dỗi bỏ về nhà. Suốt mấy ngày sau đó, cậu ấy chẳng để ý hay nói gì với em cả. Dù em có tìm mọi cách để gây chú ý.

    Vậy là, ngày hôm sau em đã đem tất cả tiền dành dụm của mình đi mua một chiếc bình hoa giống chiếc hôm đấy bị vỡ. Khi em mang bình đến nhà Hiển, tự nhiên cậu ấy bật khóc rồi ôm chầm lấy em. Rồi bảo:

    – Tớ giận cậu là vì cậu hay đùa dai, không đúng thời điểm và không chịu xin lỗi, chứ đâu phải vì cái bình hoa đâu…

    Nghe vậy, em liền hiểu được tấm lòng của Hiển. Thế là, em nghiêm túc xin lỗi Hiển và hứa sau này không tái phạm nữa.

    Chính sự kiện lần đó, đã làm em quyết tâm sửa đổi tính cách của mình. Nhờ vậy mà em được thầy cô, bạn bè quý mến hơn. Và tất nhiên đến bây giờ, em và Hiển vẫn là những người bạn thân thiết của nhau. Chiếc bình hoa hôm ấy, cũng được Hiển đặt ở vị trí đẹp nhất ở bàn học, suốt bao năm qua chưa từng thay đổi. Chính chiếc bình đó luôn nhắc nhở em về lỗi lầm hồi đó để luôn nhắc nhở bản thân không được tái phạm thêm lần nữa.

    Reply

Leave a Comment