viết một đoạn văn kỉ niệm đáng nhớ mình với em minh

Question

viết một đoạn văn kỉ niệm đáng nhớ mình với em minh

in progress 0
Khải Quang 3 years 2021-05-21T23:04:49+00:00 2 Answers 6 views 0

Answers ( )

    0
    2021-05-21T23:06:00+00:00

    Đối với tôi đẹp và cảm xúc nhất đó là ngày khai trường đầu tiên trong cuộc đời, ngày bước vào lớp 1. Sáng sớm một buổi sáng se lạnh của mùa thu, mẹ gọi tôi dậy để chuẩn bị vệ sinh cá nhân và ăn sáng để đến trường. Hôm nay sao lạ lắm, tôi rất phấn khởi và cảm thấy nôn nao trong người chắc hẳn bởi vì sắp được đến lớp. Sau khi ăn sáng, mẹ mặc cho tôi một bộ quần áo trắng và chiếc cặp mới mới mẹ đã mua từ hôm trước. Mẹ chở tôi trên con đường làng uốn lượn, cảnh vật xung quanh sao hôm nay rất lạ chắc có lẽ tôi đã đi học. Đứng trường cổng trường khang trang, tôi bỗng lo sợ và có đôi chút lo lắng, mẹ xoa đầu và dặn dò vào lớp với các bạn, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô giáo. Ngày đầu tiên đi học như vậy đó nhưng sẽ mãi là kỉ niệm đẹp nhất trong quãng đời học sinh và theo tôi suốt cuộc đời.

    0
    2021-05-21T23:06:04+00:00

           Cuộc đời mỗi người đều có những kỉ niệm không bao giờ quên đối với người thân trong gia đình, tôi cũng vậy, tôi có một kỉ niệm nhớ mãi với người em gái của tôi. Năm ấy tôi học lớp 5 còn em tôi học lớp 1. Hàng ngày đi học, mẹ sẽ dặn chị em tôi là phải đợi mẹ đến đón ở cổng trường, đừng chạy linh tinh đi chơi kẻo bị người lạ bắt cóc mất. Tôi và em sợ lắm, nên nghe lời mẹ chẳng dám chạy lung tung. Bình thường sẽ ngoan ngoãn loanh quanh cổng để đợi mẹ. Cho đến một hôm, trong lúc đang đợi mẹ, tôi được mấy bạn lớp khác rủ chơi nhảy dây. Thấy thế tôi thích lắm liền gia nhập đội. Chân nhảy thoăn thoắt, cười nói vui vẻ mà quên béng đi em gái mình. Mãi cho đến lúc tôi nghe tiếng mẹ gọi: ” Con ơi đi về thôi!”. Tôi chạy ra chỗ mẹ rồi leo tót lên xe nhưng chợt cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó:”Mẹ ơi , em… đâu rồi hả mẹ?” Mẹ hoảng hốt bảo :” COn không trông em để em đi lạc đâu rồi”. Tôi quýnh lên, sợ hãu . Vì cái tội mải chơi mà tôi chẳng để ý gì đến em mình. Trong đầu tôi là một mớ hỗn loạn, tưởng tượng nhỡ em bị ngã hay chẳng may bị bắt cóc rồi thì tôi biết làm sao.. Tôi khóc bù lu bù loa lên, con mẹ vội vã chãy ra mấy nhà xung quanh hỏi. Gõ cửa đến nhà thứ ba, thì cô ấy mới bảo:” Bé nhà chị đây phải không, em thấy cháu nó đứng thơ thẩn dưới nắng chang chang nê bảo cháu vào ngồi đợi mẹ không say nắng.” Phù , tôi nhẹ nhõm cả người, vội lao đến ôm em và mếu máo.May mắn là mẹ không trách phạt tôi mà chỉ dặn lần sau phải đứng với em cẩn thận. Từ lần ấy,tôi chẳng dám sơ xẩy, ham chơi mà để quên mất em nữa.

Leave an answer

Browse

Giải phương trình 1 ẩn: x + 2 - 2(x + 1) = -x . Hỏi x = ? ( )