Xin chào các bạn nhỏ, tôi là bác phượng già ở vỉa hè- nơi mà ngày nào các bạn cũng đi dưới bóng râm của tôi đấy. Chắc hẳn là mọi người đều đã rất quen thuộc với tôi và hôm nay tôi sẽ miêu tả bản thân mình thật kĩ để các bạn hiểu rõ hơn nhé.Tôi sống ở khu đất này cũng đã mấy chục năm. Tôi nhớ mới ngày nào một cô bán nước đã trồng tôi khi tôi còn bé xíu còn giờ đây tôi đã trở thành một trong những người nhiều tuổi nhất. Thân tôi to, tròn, hai đứa trẻ con ôm cũng không xuể. Theo thời gian, lớp da của tôi cũng trở nên xù xì, thô ráp, màu xanh thẫm. Nhưng ít ai biết rằng sau lớp vỏ già nua ấy là cả một dòng sự sống đi nuôi dưỡng cây. Sống ở nơi đất đai không mấy màu mỡ này nên bộ rễ của tôi phải đâm sâu xuống tận lòng đất mẹ, chắt chiu chất dinh dưỡng để nuôi cây. Có những cái rễ lâu năm mọc chồi cả lên mặt đất trông như những con trăn khổng lồ. Đó cũng là chỗ ngồi lí tưởng cho các người già tâm sự, cho các em bé ngồi chơi. Vô vàn những cành cây như những cánh tay của tôi đâm ra tứ phía để đón lấy ánh nắng mặt trời. Lá cây phượng như tôi chỉ nhỏ li ti như lá me, xanh một màu xanh mát mẻ, trong lành.Mùa hè đến cũng là lúc tôi cho ra những chùm hoa đỏ rực cả một khoảng trời. Hoa phượng không mọc riêng lẻ mà kết thành từng chùm. Mỗi cánh hoa mềm mại, mỏng manh như những cánh bướm dưới ánh ban mai. Mỗi bông hoa đều có năm cánh nàu đỏ rực và một cánh có lốm đốm vàng. Phượng nở cùng tiếng ve râm ran trong vòm lá là báo hiệu hè đến, là mùa chia tay của các cô cậu học trò. Tôi được người dân nơi đây rất yêu quý và chăm sóc cẩn thận nên lúc nào cũng tươi tốt.Tôi đứng sừng sững ở góc phố này không chỉ che mưa che nắng mà còn chứng kiến bao cảnh ngộ, bao số phận. Vì vậy mà mọi người đều yêu quý và bảo vệ cho tôi.
Hoa phượng tuy không thơm, cây phượng chưa hẳn là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc sảo mênh mang. Cây phượng luôn làm em nhớ đến lúc kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô, về mái trường thân yêu.
Hầu như trong trường nào cũng trồng một vài cây phượng. Trường của tôi cây phượng được trồng ở giữa sân, dịu hiền với chiếc mũ bông đỏ thắm màu hoa. Thân cây cao to khoác nên mình chiếc áo nâu xù xì, mốc meo màu thời gian. Thời gian trôi, thấm thoắt mà cũng đến mùa thi, tôi nhớ khi trên vòm cây kia ve râm ran tiếng hát là phượng bắt đầu lấp ló những bóng lửa hồng. Phượng ra hoa. Hoa phượng có năm cánh, nở đồng loạt, từng cánh son mềm mịn như nhung kết thành từng bông, từng chùm, từng tán lớn xòe ra như muôn ngàn con bướm thắm đậu khít nhau. Giữa những cánh bướm thắm là nhị hoa dài phủ phấn vàng e lệ.
Trong khung trời trong xanh không gợn mây trôi hoa phượng hồng thắm nổi bật lên kiêu sa mà dễ thương đến lạ. Tôi nhớ lại mùi hương hoa phượng không nồng nàn như hồng nhung mà mang một mùi riêng rất riêng chỉ thoảng nhẹ trong gió làm lắng đọng bao tâm hồn học trò…
Vào những ngày hè nắng như đổ lửa, phượng dang những cánh tay khẳng khiu mộc mạc chở che cho chúng tôi. Vẳng đâu đây bên tai tôi vẫn là những tiếng cười đùa vui vẻ của cô học sinh cấp I. Tôi nhớ những mùa hoa phượng rơi, phượng thả từng cánh son của mình xuống sân trường tạo thành một cơn mưa mang sắc đỏ của hoa phượng. Từng cánh phượng hồng rơi nhè nhẹ như ánh lên những tia nắng hè đếm từng giây phút xa bạn học sinh. Ba tháng hè dài đằng đẵng, không tiếng thầy giảng, không tiếng chuyện trò, không tiếng trống trường, phượn trống vắng. Hẳn là hoa phượng đang buồn đang khóc!
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm với cây phượng. Nhớ lắm những giờ ra chơi,lũ học trò quây quần bên gốc phượng. Nhớ lắm ngày chia tay, “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng”, chở cả tiếng cười giòn tan trong nắng,chở cả nỗi nhớ, nỗi buồn sầu chia li. Nhớ lắm cánh phượng mong manh ép chặt trong trang lưu bút, lưu giữ lại một thời hồn nhiên, mơ mộng của tôi. Nhớ lắm những chiều tan trường, mái tóc tôi bay bay trong gió, đùa giỡn, vờn với lá phượng, lá phượng vấn vít, vương trên tóc.
Nhớ lắm hình ảnh những cậu học trò bẽn lẽn với chùm hoa phượng giấu sau lưng vì còn ngại ngùng đợi trao tay cho một ai đó. Phượng vui buồn với tuổi học trò, chứng kiến biết bao cuộc chia li để rồi chỉ còn lại một mình phượng cô đơn, buồn bã. Phượng đẹp, phượng rực rỡ, nhưng nhiều khi phượng hờn, phượng tủi vì chính mình. Bởi vẻ đẹp đó có được ai chiêm ngưỡng khi mà học trò đã nghỉ hè hết. Gió ghé qua đùa bỡn, trêu chọc, phượng chạnh lòng, phượng khóc. Lá phượng rơi, hoa phượng rụng.
Không thể nào quên được mỗi khi nhìn phượng rơi mà lòng em lại chênh vênh một nỗi buồn nôn nao khó tả, đó là dấu hiệu báo với chúng tôi rằng, chúng tôi sắp xa trường, xa bạn rồi. Cánh phượng mỏng nhưng màu hoa thì đỏ thắm, không phai nhạt, cũng giống như tình cảm học trò với thầy cô, với bè bạn thân yêu không bao giờ phai nhat
Answers ( )
Xin chào các bạn nhỏ, tôi là bác phượng già ở vỉa hè- nơi mà ngày nào các bạn cũng đi dưới bóng râm của tôi đấy. Chắc hẳn là mọi người đều đã rất quen thuộc với tôi và hôm nay tôi sẽ miêu tả bản thân mình thật kĩ để các bạn hiểu rõ hơn nhé.Tôi sống ở khu đất này cũng đã mấy chục năm. Tôi nhớ mới ngày nào một cô bán nước đã trồng tôi khi tôi còn bé xíu còn giờ đây tôi đã trở thành một trong những người nhiều tuổi nhất. Thân tôi to, tròn, hai đứa trẻ con ôm cũng không xuể. Theo thời gian, lớp da của tôi cũng trở nên xù xì, thô ráp, màu xanh thẫm. Nhưng ít ai biết rằng sau lớp vỏ già nua ấy là cả một dòng sự sống đi nuôi dưỡng cây. Sống ở nơi đất đai không mấy màu mỡ này nên bộ rễ của tôi phải đâm sâu xuống tận lòng đất mẹ, chắt chiu chất dinh dưỡng để nuôi cây. Có những cái rễ lâu năm mọc chồi cả lên mặt đất trông như những con trăn khổng lồ. Đó cũng là chỗ ngồi lí tưởng cho các người già tâm sự, cho các em bé ngồi chơi. Vô vàn những cành cây như những cánh tay của tôi đâm ra tứ phía để đón lấy ánh nắng mặt trời. Lá cây phượng như tôi chỉ nhỏ li ti như lá me, xanh một màu xanh mát mẻ, trong lành.Mùa hè đến cũng là lúc tôi cho ra những chùm hoa đỏ rực cả một khoảng trời. Hoa phượng không mọc riêng lẻ mà kết thành từng chùm. Mỗi cánh hoa mềm mại, mỏng manh như những cánh bướm dưới ánh ban mai. Mỗi bông hoa đều có năm cánh nàu đỏ rực và một cánh có lốm đốm vàng. Phượng nở cùng tiếng ve râm ran trong vòm lá là báo hiệu hè đến, là mùa chia tay của các cô cậu học trò. Tôi được người dân nơi đây rất yêu quý và chăm sóc cẩn thận nên lúc nào cũng tươi tốt.Tôi đứng sừng sững ở góc phố này không chỉ che mưa che nắng mà còn chứng kiến bao cảnh ngộ, bao số phận. Vì vậy mà mọi người đều yêu quý và bảo vệ cho tôi.
Hoa phượng tuy không thơm, cây phượng chưa hẳn là đẹp, nhưng phượng đỏ và phượng nhiều, phượng có một linh hồn sắc sảo mênh mang. Cây phượng luôn làm em nhớ đến lúc kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô, về mái trường thân yêu.
Hầu như trong trường nào cũng trồng một vài cây phượng. Trường của tôi cây phượng được trồng ở giữa sân, dịu hiền với chiếc mũ bông đỏ thắm màu hoa. Thân cây cao to khoác nên mình chiếc áo nâu xù xì, mốc meo màu thời gian. Thời gian trôi, thấm thoắt mà cũng đến mùa thi, tôi nhớ khi trên vòm cây kia ve râm ran tiếng hát là phượng bắt đầu lấp ló những bóng lửa hồng. Phượng ra hoa. Hoa phượng có năm cánh, nở đồng loạt, từng cánh son mềm mịn như nhung kết thành từng bông, từng chùm, từng tán lớn xòe ra như muôn ngàn con bướm thắm đậu khít nhau. Giữa những cánh bướm thắm là nhị hoa dài phủ phấn vàng e lệ.
Trong khung trời trong xanh không gợn mây trôi hoa phượng hồng thắm nổi bật lên kiêu sa mà dễ thương đến lạ. Tôi nhớ lại mùi hương hoa phượng không nồng nàn như hồng nhung mà mang một mùi riêng rất riêng chỉ thoảng nhẹ trong gió làm lắng đọng bao tâm hồn học trò…
Vào những ngày hè nắng như đổ lửa, phượng dang những cánh tay khẳng khiu mộc mạc chở che cho chúng tôi. Vẳng đâu đây bên tai tôi vẫn là những tiếng cười đùa vui vẻ của cô học sinh cấp I. Tôi nhớ những mùa hoa phượng rơi, phượng thả từng cánh son của mình xuống sân trường tạo thành một cơn mưa mang sắc đỏ của hoa phượng. Từng cánh phượng hồng rơi nhè nhẹ như ánh lên những tia nắng hè đếm từng giây phút xa bạn học sinh. Ba tháng hè dài đằng đẵng, không tiếng thầy giảng, không tiếng chuyện trò, không tiếng trống trường, phượn trống vắng. Hẳn là hoa phượng đang buồn đang khóc!
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm với cây phượng. Nhớ lắm những giờ ra chơi,lũ học trò quây quần bên gốc phượng. Nhớ lắm ngày chia tay, “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng”, chở cả tiếng cười giòn tan trong nắng,chở cả nỗi nhớ, nỗi buồn sầu chia li. Nhớ lắm cánh phượng mong manh ép chặt trong trang lưu bút, lưu giữ lại một thời hồn nhiên, mơ mộng của tôi. Nhớ lắm những chiều tan trường, mái tóc tôi bay bay trong gió, đùa giỡn, vờn với lá phượng, lá phượng vấn vít, vương trên tóc.
Nhớ lắm hình ảnh những cậu học trò bẽn lẽn với chùm hoa phượng giấu sau lưng vì còn ngại ngùng đợi trao tay cho một ai đó. Phượng vui buồn với tuổi học trò, chứng kiến biết bao cuộc chia li để rồi chỉ còn lại một mình phượng cô đơn, buồn bã. Phượng đẹp, phượng rực rỡ, nhưng nhiều khi phượng hờn, phượng tủi vì chính mình. Bởi vẻ đẹp đó có được ai chiêm ngưỡng khi mà học trò đã nghỉ hè hết. Gió ghé qua đùa bỡn, trêu chọc, phượng chạnh lòng, phượng khóc. Lá phượng rơi, hoa phượng rụng.
Không thể nào quên được mỗi khi nhìn phượng rơi mà lòng em lại chênh vênh một nỗi buồn nôn nao khó tả, đó là dấu hiệu báo với chúng tôi rằng, chúng tôi sắp xa trường, xa bạn rồi. Cánh phượng mỏng nhưng màu hoa thì đỏ thắm, không phai nhạt, cũng giống như tình cảm học trò với thầy cô, với bè bạn thân yêu không bao giờ phai nhat