1.Nếu ngày mai khi cổng trường khép lại Bóng bạn hiền yêu dấu vút ngân nga Trên đường đời đầy rẫy những phong ba Kỉ niệm cũ còn đây là nét chữ Nếu ngày mai tôi đã là cát bụi Thì gió ơi xin đừng cuốn tôi đi Để tôi mãi phơi mình trên sa mạc Và vô tình chứng kiến cảnh biệt ly Khi xa nhau đừng quên mình bạn nhé Dù khóc hay cười cũng vậy thôi Quả đất tròn xoay còn gặp lại Hẹn ngày tình bạn mãi không phai.
2 .Mình với cậu chỉ là bạn thôi Không thể hơn, suốt đời chỉ vậy! Dù vắng cậu, mình có buồn thật đấy Nhưng buồn, đâu phải đã cô đơn.
Mình với cậu chưa có phút giận hờn Nhớ về cậu chưa bao giờ mình khóc Gặp nhau ở cầu thang chỉ cười bằng mắt Chỉ cười hoài… vì là bạn, không hơn.
Cậu bên mình luôn thấy rất vui Nhưng không bực khi cậu đi cùng người khác Và hồng trắng là hoa mình yêu nhất Cậu biết rồi sao lại tặng hồng nhung?
3 . Ngày xưa nhớ tuổi học trò Những chiều tan học mình chờ đợi nhau Nhớ gì trong gió lao xao Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng. Sao em tôi cũng ngượng ngùng Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi Bài thơ đã viết hết lời Muốn trao rồi ngại, ngại rồi không trao. Để mùa hạ ấy qua mau Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm Để giờ tôi đã xa xăm Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa.
4.Một ngày thấy mình không còn muốn khóc? Nỗi buồn xưa đã nhạt nhẽo quá rồi! Chợt biết tình yêu không hẳn là biển rộng Những gì một thời ta đau đớn khôn nguôi.
Một ngày thấy mình cười sao khó quá? Tán phượng xanh đã đổ mấy lá vàng Có những người chưa bao giờ gặp lại Kể từ bãi trường độ ấy – thu sáng.
Ta đã cất tà áo dài này nọ Cả những câu thơ biết khóc biết cười Cả một thời không biết mình trẻ dại Trong trẻo vui đùa mười tám đôi mươi.
Cả tình yêu, tà áo dài, tán phượng Ta ngỡ sẽ theo chân đến suốt cuộc đời Câu thơ biết cái năm mười chín tuổi Hai mốt rồi đã biết chỉ thơ thôi.
Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa lâu rồi Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đúng đợi Những tà áo dài mười tám, đôi mươi.
5 .Bây giờ ai đã quên chưa? Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi. Ngày xưa chỉ có vậy thôi Có ai biết được để rồi cách xa Mùa Hè từng mùa hè qua Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên Nỗi buồn không thể đặt tên Nhẹ nhàng nhưng lại mênh mông trong lòng Ai còn nhớ kỷ niệm không? Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao
Answers ( )
1.Nếu ngày mai khi cổng trường khép lại
Bóng bạn hiền yêu dấu vút ngân nga
Trên đường đời đầy rẫy những phong ba
Kỉ niệm cũ còn đây là nét chữ
Nếu ngày mai tôi đã là cát bụi
Thì gió ơi xin đừng cuốn tôi đi
Để tôi mãi phơi mình trên sa mạc
Và vô tình chứng kiến cảnh biệt ly
Khi xa nhau đừng quên mình bạn nhé
Dù khóc hay cười cũng vậy thôi
Quả đất tròn xoay còn gặp lại
Hẹn ngày tình bạn mãi không phai.
2 .Mình với cậu chỉ là bạn thôi
Không thể hơn, suốt đời chỉ vậy!
Dù vắng cậu, mình có buồn thật đấy
Nhưng buồn, đâu phải đã cô đơn.
Mình với cậu chưa có phút giận hờn
Nhớ về cậu chưa bao giờ mình khóc
Gặp nhau ở cầu thang chỉ cười bằng mắt
Chỉ cười hoài… vì là bạn, không hơn.
Cậu bên mình luôn thấy rất vui
Nhưng không bực khi cậu đi cùng người khác
Và hồng trắng là hoa mình yêu nhất
Cậu biết rồi sao lại tặng hồng nhung?
3 . Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng.
Sao em tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao rồi ngại, ngại rồi không trao.
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm
Để giờ tôi đã xa xăm
Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa.
4.Một ngày thấy mình không còn muốn khóc?
Nỗi buồn xưa đã nhạt nhẽo quá rồi!
Chợt biết tình yêu không hẳn là biển rộng
Những gì một thời ta đau đớn khôn nguôi.
Một ngày thấy mình cười sao khó quá?
Tán phượng xanh đã đổ mấy lá vàng
Có những người chưa bao giờ gặp lại
Kể từ bãi trường độ ấy – thu sáng.
Ta đã cất tà áo dài này nọ
Cả những câu thơ biết khóc biết cười
Cả một thời không biết mình trẻ dại
Trong trẻo vui đùa mười tám đôi mươi.
Cả tình yêu, tà áo dài, tán phượng
Ta ngỡ sẽ theo chân đến suốt cuộc đời
Câu thơ biết cái năm mười chín tuổi
Hai mốt rồi đã biết chỉ thơ thôi.
Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng
Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa lâu rồi
Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đúng đợi
Những tà áo dài mười tám, đôi mươi.
5 .Bây giờ ai đã quên chưa?
Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang
Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng
Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi.
Ngày xưa chỉ có vậy thôi
Có ai biết được để rồi cách xa
Mùa Hè từng mùa hè qua
Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên
Nỗi buồn không thể đặt tên
Nhẹ nhàng nhưng lại mênh mông trong lòng
Ai còn nhớ kỷ niệm không?
Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao
Bài 1
Tình bạn là những vần thơ
Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời
Tình bạn áo trắng một thời
Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo
Tình bạn hạt giống mang theo
Suốt đời tri kỉ ai gieo ai trồng!?
Bài 2
Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng
Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi
Trái tim tôi vui sướng lắng nghe
Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ.
Bài 3
Đời còn vui khi còn cầm bút
Đời hết vui khi bút lìa tay
Ở đời tình bạn là đẹp nhất
Nở huy hoàng trong lúc tươi vui
#????#