Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi,

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi,

0 thoughts on “Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi,”

  1. * Em tham khảo dàn ý này nhé

    A. Mở bài

    – Giới thiệu kỉ niệm đó.

    B. Thân bài

    – Kỉ niệm đó diễn ra khi nào? Ở đâu?

    – Có những ai xuất hiện trong kỉ niệm đó?

    – Kể lại các sự việc đã diễn ra.

    – Tại sao kỉ niệm đó lại đáng nhớ?

    C. Kết bài

    – Suy nghĩ của bản thân.

     

    * Bài viết tham khảo

    ” Tạm biết gấu misa nhé, tạm biệt thỏ trắng xinh, mai tôi vào lớp 1 rồi”, những câu hát đó vẫn mãi vang vọng trong lòng chúng ta. Kỉ niệm về những năm học đầu đời thật sự khó quên. Đặc biệt là kỉ niệm năm lớp một của em.

    Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

    Đến cuối buổi học, cô Nhung trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Trang hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Trang vẫn quên. Cô phê bình Trang trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng em và nói: “Cô hi vọng Trang sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.”  Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

    Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

     

    Reply
  2.      Chắc hẳn, ai ai trong chúng ta cũng sẽ có một kỉ niệm đáng nhớ nào đó trong cuộc sống. Nào là: được khen, bị chê, gặp may, rủi,…Kể cả em, em cũng có một kỉ niệm đáng nhớ hồi còn học mẫu giáo.

         Em vẫn còn nhớ, lúc đó em chỉ mới học lớp chồi. Vào một buổi chiều không mây, trời quang đãng. Reng…reng..reng… thế là giờ giải lao cũng đã tới. Các giáo viên thây phiên nhau đi ra vào phòng giải lao, người thì ngồi chuyện gẫu, người thì ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành. Còn các bạn học sinh thì được giáo viên phát đồ chơi cho chơi. Được một lúc sau, tách…tách…rồi ào một cái, vậy là trời đã bắt đầu mưa. Tranh thủ lúc các giáo viên đang giải lao, tất cả các bạn nam trong lớp em ùa ra ngoài, chạy ngay qua phòng kế bên để rủ các bạn khác ra chơi chung, rồi đến các bạn nữ cũng bắt chước theo. Thế là cả đám, có cả nam lẫn nữ ùa ra ngoài tắm mưa. Giờ thì chỉ còn một mình em trong lớp, em phân vân không biết có nên ra ngoài chơi với các bạn hay không. Đang suy nghĩ thì có một nhóm bạn vẫn thường chơi với em, lôi em ra ngoài. Rồi em nghĩ bụng, chắc không sao đâu ha, mặc cho lời nói không được tắm mưa của ba và mẹ em cứ văng vẳng trong đầu em đến phát mệt. Chơi được một hồi thì các giáo viên đã phát hiện, nhanh chóng chạy ra và kêu các em vào nếu không sẽ mét phụ huynh. Vì ai ai cũng sợ ba mẹ nên chạy ngay vào phòng vờ như không có chuyện gì. Thế là cả lớp em, ai ai cũng bị sốt khá cao. Giờ ra về, khi nghe tin, các bậc phụ huynh chạy nhanh vào và đưa con em mình đi khám bệnh. Bất chợt, ba em điện cho cô nói là tối nay cả ba và mẹ em đều tăng ca nên nhờ cô chở em về. Nhưng ba mẹ đâu biết em đang bị bệnh. Thế rồi cô vẫn phải đưa em về nhà. Không chỉ vậy cô còn chăm sóc cho em đến tận khuya, đến khi ba mẹ em về. Khi vừa về đến nhà, ba mẹ em hoảng hốt khi nghe tin là em đang bệnh nặng. Vội cảm ơn cô hết lời rồi tiễn cô về nhà. Xong, ba mẹ bắt đầu mắng em, một phần là do em không nghe lời cô, một phần là do em không nghe lời ba mẹ. Nguyên đêm hôm đó, em đã khóc rất nhiều. Em cứ nghĩ là em không làm gì sai nhưng khi nghĩ kĩ lại, em thấy mình có lỗi với cô, ba và mẹ nhiều lắm.

        Qua lần đó, em đã rút ra được bài học là phải luôn vâng lời thầy cô và ba mẹ. Em cũng xin hứa là cố gắng học thật giỏi, trở thành con ngoan trò giỏi, trở thành một công dân có ích cho xã hội để không phụ lòng thầy cô và ba mẹ.

        Nếu bạn thấy hay thì hãy “cảm ơn” và “vote” cho mình nhé!!!

    ke-ve-mot-ki-niem-dang-nho-duoc-khen-bi-che-gap-may-gap-rui

    Reply
  3. Để tìm câu trả lời chính xác các em hãy tham khảo ke ve mot ki niem dang nho duoc khen các nguồn hoc24.vn, lazi.vn, hoidap247.com để thầy cô và các chuyên gia hỗ trợ các em nhé!

    Reply

Leave a Comment