Giới thiệu một quyển sách mà em yêu thích

Giới thiệu một quyển sách mà em yêu thích

0 thoughts on “Giới thiệu một quyển sách mà em yêu thích”

  1. “Sách đầy bốn vách, sách hay mấy cũng không thừa”, đó là câu mà tôi vẫn luôn nói với mọi người vế sách. Bởi vì sách là một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Nó dạy cho tôi nhiều kinh nghiệm,nhiều bài học và kĩ năng sống của những người đã từng trải, sách dạy cho tôi nhiều thứ lắm. Nó vừa là bạn vừa là thầy trong cả quãng đường suốt gần chín năm kể từ khi biết chữ của tôi.

    Nhưng người thầy mà tôi yêu quý nhất cũng là quyển sách để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất chính là cuốn “Cuộc sống không giới hạn” của tác giả Nick Vujicic. Tôi đã đọc nó vào năm lớp 3 và đến bây giờ tôi vẫn còn rất thích quyển sách này và khi rảnh tôi cũng vãn thường xuyên đọc.

    Lần đầu tiên đọc nó, tôi đã khóc, khóc sướt mướt như một đứa con nít ba tuổi dù rằng tôi đã lớp 3 rồi. Tất nhiên, quyển sách không phải là một quyển chuyện tình lâm li bi đát, yêu nhau mà không đến được với nhau… mà bạn đang tưởng tượng đâu. Quyển sách này giá trị hơn rất nhiều, nó kể về chính tác giả của quyển sách này anh Nick Vujicic, một con người thật sự tuyệt vời.

    Mà ngay từ đầu cuốn sách đã nói lên tất cả. Anh bị dị tật bẩm sinh và… hoàn toàn không có chân tay. Bạn tin nổi không? Một người hoàn toàn không có chân tay, nhưng vẫn sống, vẫn đối mặt, mỉm cười và hạnh phúc với nó! Nếu bạn cảm thấy điều đó thật bình thường thì hãy tưởng tượng từ khi sinh ra bạn đã không có chân cũng chẳng có tay thử xem?

    Bạn sẽ làm dược những gì? Tôi tin là chính bạn cũng rõ đáp án rồi. Nhưng đó không phải là lý do làm cho tôi khóc, các bạn biết không ? Khi Nick được sinh ra,cả ba và mẹ anh ấy đều bàng hoàng trong đau đớn. Mẹ anh ấy thậm chí còn chẳng muốn gặp đứa con đầu lòng bị dị tật này bởi sự đau đớn của bà là quá lớn khi đứa con trai ruột của bà, hình hài nhỏ bé mà chúa ban cho bà là một bé trai kháu khỉnh nhưng lại không hề có tay chân (thật ra anh ấy có chân,nhưng chân này bị dị tật và chỉ có 2 ngón).

    Sự tủi thân và buồn bực đã bám theo anh ấy suốt một thời đi học, cái thời đẹp nhất của học sinh nhưng đối với anh lại là những tháng ngày bị cười nhạo bởi cái thân hình dị dạng của mình. Khi những đứa bạn của anh chạy nhảy chơi đùa, thì anh lại phải nằm sấp và sấp đầu xuống mặt sàn hoặc tường để di chuyển từng bước nhỏ. Dù rằng anh vẫn có sự ủng hộ và yêu của cha mẹ nhưng mà anh vẫn có ý định muốn tự tử, chấm dứt sự sống buồn tủi của bản thân anh tại đó. Bởi anh thật sự đã quá mệt mỏi và đau đớn rồi, anh đã chịu đủ tổn thương và buồn tủi rồi, cha mẹ anh đã chịu đủ gánh nặng bởi một đứa con trai đầu lòng nhưng lại vô dụng, đến đi cũng không thể như anh rồi.

    Thế mà, sau tất cả anh vẫn đứng lên được, vẫn tìm được lý do sống cho bản thân mình. Anh vẫn thể đá bóng bằng đầu, vẫn có thể cưỡi ngựa, vẫn có thể đứng lên trước mọi sự cười nhạo ánh mắt ngoan báng, khinh thường của người khác. Và rồi anh trở thành một diễn giả, một người viết sách bán chạy hàng đầu nước Mỹ và được phiên dịch bằng nhiều thứ tiếng sang các nước khác. Anh vẫn cưới vợ, người mà anh thật sự yêu thương, dù anh không thể dùng tay chạm lấy vợ mình nhưng lại có thể chạm vào trái tim của cô gái ấy.

    Trong cuốn sách, anh còn giới thiệu về cuộc hành trình đến những nơi nghèo nhất, đói khổ nhất thế giới của mình. Đọc đến đoạn ấy, tôi đã khóc rưng rức không phải chỉ vì thương cho số phận và sự nghiệt ngã mà ông trời đã khiến cho anh khổ sở mà còn khóc vì tự trách. Thử hỏi tôi có bao nhiêu lần, trách ông trời không công bằng, tôi luôn trách ông trời tạo ta cho tôi quá nhiều những khó khăn khiến tôi mệt nhoài và đau đớn.

    Thế nhưng, nếu thử một lần so sánh, nỗi đau của tôi thấm thía gì so với anh, con người kiên cường ấy! Vậy thì tôi, một con người lành lặn, vẫn có đủ cơm ăn áo mặc hàng ngày! Tôi có tư cách gì để nói ông trời bất công! Có tư cách gì để trách ông trời để lại cho tôi quá nhiều khó khăn chứ?

    Cuốn sách đã dạy tôi rất nhiều điều, dạy tôi phải yêu thương người thân, dạy tôi phải nhớ về mẹ cha, dạy tôi rằng tôi là một người rất hạnh phúc, dạy tôi phải biết yêu đời, dạy tôi không được quên biết ơn về những gì mình đang có. Dạy tôi phải nổ lực mỗi ngày… Còn nhiều điều, nhiều thứ mà cuốn sách dạy tôi lắm. Nhưng tôi lại chẳng thể diễn rất cả chúng bằng lời được.

    Chắc có lẽ, chỉ người đọc được hết quyển sách mới có thể hiểu được những cảm xúc này mà thôi. Và tôi mong rằng bạn là một trong những người đó.

    (li_2k5)

    Reply
  2. “Con dù lớn vẫn là con của mẹ

    Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”

    (Con cò – Chế Lan Viên)

    Hôm nay, sau khi giảng cho học sinh nghe một hồi về tình mẫu tử thiêng liêng, về triết lí gia đình trong những vần thơ của Chế Lan Viên, tôi bất giác lặng người, không chỉ vì xúc động khi nhớ tới mẹ mà còn bởi cuốn sách mới đọc hôm trước, cuốn sách đã làm tôi bật cười không ít lần và cũng khóc không biết bao nhiêu lần: “Ngoài kia dông bão, lòng mẹ bình yên” của nhà văn Cheon Myeong Kwan.

    “Mẹ nấu cháo gà đấy, con về ăn nhé?”, câu nói đơn giản ấy cứ lặp đi lặp lại, vang vọng mãi trong đầu kể cả khi tôi đã gấp cuốn sách lại. Đối với bạn và tôi, đó chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng đối với nhân vật “tôi” – một tay đạo diễn trung niên thất bại, đang bế tắc, nói trắng ra là chẳng còn gì trong tay: Vợ con bỏ đi, thất nghiệp, nợ nần chồng chất, đã bán tất cả những gì có thể bán, thứ còn lại duy nhất trong căn phòng trọ đổ nát, trống rỗng ấy là tấm thân còm cõi, già nua, héo úa. Ngay khi muốn “chết đi cho xong nợ đời”, cuộc gọi từ người mẹ già với câu nói đơn giản ấy đã cứu rỗi linh hồn của một con người. Cheon Myeong Kwan đã mở đầu tiểu thuyết của mình bằng cảnh tuyệt vọng của một đứa con đã đi qua nửa cuộc đời, đã trải qua biết bao đắng cay, giông tố của cuộc đời, khi sắp chìm xuống dưới đáy bùn, lại được bàn tay mẹ bao bọc, chở che. Rồi cứ thế, bằng giọng văn nhẹ nhàng, lôi cuốn, có khi hài hước, dí dỏm, có khi chua xót sâu cay, khiến người đọc khi cười sảng khoái lúc lại bật khóc như một đứa trẻ, tác giả dẫn dắt người đọc đến với từng trang đời, từng bí mật của các thành viên trong gia đình cứ thế được bóc trần. Nhân vật chính như đã nói ở trên, là nhân vật “tôi” – đạo diễn In Mo 48 tuổi, sau phá sản, trở thành một con người thừa, khi đang trong nỗi tuyệt vọng của sự đói rách cùng cực, được mẹ gọi điện bảo về ăn cháo gà, gạt hết nỗi xấu hổ, danh dự của một người đàn ông, In Mo quyết định về sống chung cùng mẹ.

    Trong căn nhà chật chội được mua bằng số tiền bảo hiểm tai nạn của người bố đã mất, không chỉ người mẹ già và In Mo, mà còn có cả một tên anh trai hơn anh 4 tuổi với thân hình phì nhiêu đến tận 120 kg, “như một con quái vật khổng lồ bị thiểu năng thần kinh” với đủ các tiền án tiền sự trộm cắp, lừa đảo, đánh nhau, ra tù vào tội không biết bao nhiêu lần, ăn bám người mẹ khốn khổ đã mấy năm nay. Và cả đứa em gái út đã li hôn chồng cùng đứa cháu gái nghịch ngợm, hỗn xược. Tất cả năm con người khốn khổ đó cùng chui rúc trong căn nhà nhỏ, ngày qua ngày không ngớt tiếng chửi bới, cãi lộn, đánh nhau như cơm bữa khiến mọi trật tự xã hội, đạo đức bị đảo lộn. Nhưng thật kì lạ, người mẹ không hề than vãn hay trách cứ bất kì một đứa con nào. Bà luôn lặng lẽ chuẩn bị cơm, thậm chí cả thịt nướng cho những đứa con đã quá tuổi tứ tuần và nhìn chúng ăn một cách đầy âu yếm. Tuy hình ảnh người mẹ xuất hiện rất ít và chỉ hiện lên qua giọng kể hết sức lạnh nhạt của In Mo song đó lại là hình ảnh khiến tôi ấn tượng và cảm động nhất. Bà là người phụ nữ bất hạnh nhưng lại luôn mang trong mình nỗi khát khao yêu đương cháy bỏng. Và dù những đứa con chỉ quay trở về bên mẹ khi đã vấp ngã, đã lầm lỡ và mang lại nhiều chua cay, rắc rối; dù chúng dửng dưng chẳng hề quan tâm mẹ mình làm việc gì, có mệt nhọc hay không, nhưng người mẹ đó luôn bao dung, không hề bỏ mặc chúng mà càng chở che, là điểm tựa vững chắc cho chúng. Bà luôn nhẫn nại, bình thản giải quyết mọi mâu thuẫn, rắc rối và là sợi dây liên kết tình cảm gia đình, mang lại hi vọng cho chúng và giúp cho những đứa con đã từng trở thành “đồ bỏ đi” nhận ra được những giá trị thiêng liêng của tình cảm gia đình. Thế mới biết, người mẹ thật vĩ đại biết bao nhiêu!

    Bạn phải tự mình đọc và cảm nhận mới thấy được cái hay, cái sâu sắc của “Ngoài kia dông bão, lòng mẹ bình yên”, một cuốn tiểu thuyết Hàn Quốc nhẹ nhàng mà ý nghĩa về tình cảm gia đình. Và chắc chắn, khi nghiền ngẫm từng câu, từng chữ trong từng trang truyện đó, bạn sẽ chợt nhận ra có bản thân mình trong đó.

    Reply
  3. Để tìm câu trả lời chính xác các em hãy tham khảo ngoài kia dông bão lòng mẹ bình yên các nguồn hoc24.vn, lazi.vn, hoidap247.com để thầy cô và các chuyên gia hỗ trợ các em nhé!

    Reply

Leave a Comment