đề bài : tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật trong truyện ngụ ngôn mà em đã được học

đề bài : tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật trong truyện ngụ ngôn mà em đã được học

0 thoughts on “đề bài : tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với nhân vật trong truyện ngụ ngôn mà em đã được học”

  1. Một hôm, em cùng các bạn chơi các trò chơi dân gian. Lúc đó, em thấy có một chú ếch nhảy xuống cái giếng rất sâu. Buổi trưa, khi em đang ngủ, bỗng nhiên em nghe thấy tiếng động rất to “ồm ộp, ồm ộp”. Mở mắt ra, em thấy trước mắt của mình là một vị chúa tể.

    Em đoán ngay ra đây là một nhân vật trong truyện ngụ ngôn lớp 6 mà em đã được học. Con ếch đó sống rất lâu trong một cái giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái, cua, ốc bé nhỏ. Khi ếch nhìn lên bầu trời, em nói: “Ông đừng chủ quan quá, nếu chủ quan sẽ nhận lại hậu quả khó khôn lường đấy”. Vị chúa tể đó vẫn không nghe những điều mà em nói. Một năm nọ, trời mưa to làm nước giếng dềnh lên, tràn vào bờ và đưa ếch ta ra ngoài. Quen thói cũ, ếch nghêng ngang đi lại khắp nới và cấp tiếng kêu ồm ộp. Nó nhâng nháo đưa cặp mắt nhìn lên bầu trời, chả thèm để ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua giẫm bẹp. Một lúc sau, em nghe thấy tiếng ai đó gọi. Mở mắt ra, em thấy mẹ đang gọi. Hóa ra, đó chỉ là một giấc mơ.

    Qua câu chuyện, em thấy ếch là một người rất kiêu ngạo nên em muốn mọi người sau khi đọc câu chuyện phải mở rộng tầm hiểu biết, không kiêu ngạo như ếch ta.

    Vì bài này mk tự làm, nếu có sai mong bạn sửa giúp.

    Reply
  2. Các bạn ạ ! Chúng mình hẳn ai cũng từng trải qua những giấc mơ thú vị, cách đây một tuần, tôi vừa mơ một giấc mơ mà qua đó, tôi đã học được rất nhiều điều.Hôm ấy, vào buổi trưa, trời đang vào lúc chuyển mùa. Những cơn gió đầu mùa thu mát mẻ thổi những chiếc lá khô bay dọc mép sân, đang làm bài tập, tôi bỗng thấy hai mắt tự dưng ríu lại. Cứ thế, tôi gục ngay dưới góc học tập của mình. Tôi đi vào một giấc mơ.Trong giấc mơ ngắn ngủi, tôi thấy mình bị lạc giữa một khu rừng lớn bốn bề cây cao. Tôi lần đường tìm ra bờ suối mong sẽ gặp ai đó đi rừng. Phải đến ngang chiều, tôi mới nhìn thấy dòng nước mát khi chân tay và cả người nữa đã rời rã. Vừa vục tay xuống một ngụm nước, tôi bỗng giật mình.Cháu là ai ? Sao lại tới đây ? Một bà lão tóc bạc trắng đang đứng ngay trước mặt tôi.Thấy tôi hoảng hồn nhưng trông vẻ mặt phúc hậu của bà, tôi ngập ngừng :Dạ ! Cháu…cháu…Cháu đừng sợ !Dạ ! Thế bà là ai ạ ?Bà là thủy tổ của người Việt cháu ạ !A ! Cháu hiểu rồi ! Bà chính là mẹ Âu Cơ.Cháu vừa mới học xong bài này nhưng có một vài điều cháu chưa hiểu được , tiện đây cháu có thể hỏi bà được không ?Ừ ! Cháu ngoan lắm, nào có điều gì chưa hiểu cháu cứ hỏi đi !Dạ !Tại sao ngày xưa khi đưa năm mươi con lên núi, bà lại lập ngay con trưởng làm vua.À !Vì cả nước Nam ta rộng lớn lắm, nếu không có ai chịu trách nhiệm đứng ra cai quản non sông thì đất nước không có chủ quyền được cháu ạ !Thế còn số người còn lại, sao bà lại cho mỗi ngườiđi cai quản một phương trời ?Có như vậy chúng ta mới vừa giữ gìn, vừa mở rộng đất đai lãnh thổ. Và nhất là mỗi khi có việc hệ trọng thì miền ngược, miền xuôi, miền nam, miền bắc là anh em chung của một nhà cũng tương thân, tương ái cho nhau.Dạ cháu cảm ơn bà ! Bây giờ thì cháu đã hiểu.Thôi bây giờ bà sẽ đưa cháu về nhà, hãy học tập cho tốt để làm những điều có ích cho đất nước mai sau, cháu nhé !Toàn ! Toàn ơi ! Dậy lên giường ngủ đi con !Tiếng mẹ tôi gọi, tôi tỉnh dậy, ngơ ngác. Mẹ tôi ra chiều khônghiểu, tôi nhìn mẹ nhoẻn miệng cười. Ở ngoài kia những cơn gió thu vẫn thổi mát rượi. Những chiếc lá vàng

    Reply

Leave a Comment