Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo Hằng đã đê lại trong lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo Hằng em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh dầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chảo cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. bải giáng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn tháng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô Hằng giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp. xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi đế trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
Cứ mỗi buổi chiều,sau giờ tan học, lũ học trò chúng em như bầy chim vỡ tổ hòa vào dòng người đi xuôi về ngược trên đường Cách mạng tháng Tám để trở về với mái ấm gia đình mình.
Cảnh tấp nập ở đường phố lúc tan tầm hay lúc mọi người bắt đầu đi làm cũng giống nhau. Đường phố tấp nập lúc tan tầm vì giờ này là giờ tan học cũng là lúc các cơ quan, công sở hết giờ làm việc. Xe cộ đi lại nườm nượp như mắc cửi và dòng người đi bộ đông đúc trên các vỉa hè hay các tuyến phố đi bộ. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng trò chuyện, tiếng động cơ xe máy, ô tô và vô vàn những tiếng động khác hợp lại tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn huyên náo khắp các đường phố.
Trên các vỉa hè, từng đoàn học sinh trên vai vẫn còn quàng khăn đỏ, lưng đeo cặp líu ríu chuyện trò với nhau thật rôm rả. Thỉnh thoảng một số bạn dừng lại ở một quầy sách báo, tìm kiếm một số chuyện tranh hay…để về xin tiền mẹ mua, rồi lại lục đục kéo nhau ra về. Hai bên hè phố, nhà cửa mọc san sát. Chỗ thì là sạp bán sách báo, đồ dùng văn phòng, chỗ thì bán loa đài, băng đĩa nhạc… Giữa lòng đường, xe cộ đi lại hai chiều đông nghìn nghịt. Chiếc đi vào Sài Gòn, chiếc đi về Bình Tây. Đến chỗ rẽ ngã ba, ngã bảy dòng xe cộ tách ra nhiều ngã rẽ. Lòng đường như được giãn ra rộng hơn, thoáng hơn. Nhưng rồi chỉ ít phút sau, không biết dòng xe lại từ đâu bắt đầu ùn ùn đi tới. Những chiếc xe buýt to nhấn còi inh ỏi để xin đường nhưng không tài nào vượt lên trước được. Những chiếc xe máy cố len lỏi để thoát ra khỏi dòng xe đang kẹt cứng. Những chiểc xe ba gác, xích lô chở hàng cồng kềnh cũng bon chen giữa dòng người đông đúc.
Trong cảnh tấp nập ở đường phố lúc này thì đẹp nhất, thong thả nhất vẫn là những cô nữ sinh trong tà áo dài trắng bước đi nhẹ nhàng giữa dòng người, xe tấp nập. Dường như các cô không bận tâm gì đến chuyện đi nhanh hay đi chậm, ung dung, đủng đỉnh như người đi dạo phố. Phía ngã ba, ngã tư, dù có đèn báo hiệu nhưng các chú cảnh sát giao thông vẫn phải túc trực ở đây để xử lí các tình huống bất ngờ xảy ra ở giao lộ. Thỉnh thoảng một hồi còi từ miệng chú vang lên: “Tuýt! Tuýt!…”
Ánh nắng yếu ớt cuối buổi chiều dần dần khuất sau những dãy nhà cao tầng dọc đường phố. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Đèn bên đường và trong các tiệm buôn bán, nhà dân đã bật sáng tự bao giờ. Đường phố đã bớt dần vẻ ồn ào, nhộn nhịp. Dòng xe cộ vẫn xuôi ngược trên đường phố nhưng đã thưa dần. Một vài cô công nhân về muộn, gò lưng tăng tốc để kịp về nhà chuẩn bị bữa cơm chiều cho gia đình. Em cũng nhanh chân hơn cho kịp về đến nhà để dùng bữa cơm tối cùng bố mẹ và chị Hai. Nắng đã tắt hẳn. Thành phố chuyển mình sang những hoạt động mới của một buổi tối.
Thành phố của em thật sôi động nhưng rất trật tự và văn minh. Em mong sao mọi người luôn có ý thức tôn trọng luật lệ giao thông để đường phố không xảy ra những tai nạn đáng tiếc, giao thông thông suốt, mọi người được bình yên trở về với mái ấm bên gia đình.Đấy cảnh tấp nập ở đường phố Hà Nội là thế đấy.
2.Lưng cha thì đội nắng gầy Ôi tóc bạc tựa trăng soi…” Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được sống trong vòng tay yêu thương của bố. Bố luôn là người che chở, bảo vệ cho ta trong suốt cuộc đời. Càng lớn lên và thấu hiểu những cay đắng, nhọc nhằn, tôi càng cảm thấy biết ơn vì những hi sinh lớn lao mà bố đã dành cho mình.
Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bố cao gầy. Trong mắt tôi, dáng hình ấy lúc nào cũng thật to lớn và vững chãi để che chở cho cả gia đình. Làn da bố rám nắng vì phơi nắng dầm sương, trải qua đủ khó khăn, khổ cực vì cuộc mưu sinh vất vả. Khuôn mặt bố vuông chữ điền, toát lên vẻ hiền lành và đôn hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả bầu trời yêu thương bố dành cho các con. Mỗi khi mỉm cười, đôi mắt bố thật đỗi dịu dàng, thể hiện sự trìu mền pha chút nuông chiều. Mái tóc bố không còn đen nữa mà đã lấm tấm bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tôi càng thương bố nhiều hơn vì những gian lao, vất vả bố phải trải qua để nuôi chúng tôi khôn lớn. Tôi thích nhất là những lúc bố cười. Nụ cười ấy mới ấm áp làm sao. Những lúc như thế, tôi tự nhủ phải chăm ngoan hơn nữa để nụ cười ấy có thể xuất hiện nhiều hơn trên đôi môi của bố. Đôi bàn tay bố chai sần, thô ráp nhưng tôi vẫn luôn yêu đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay khó nhọc vì gia đình. Đôi bàn tay hi sinh vì sự bình yên, hạnh phúc của các con.
Trong kí ức tuổi thơ của tôi luôn đong đầy những kỉ niệm về bố. Ngày mới lẫm chẫm biết đi, bố dắt tay tôi đi trên con đường làng quen thuộc. Cái bóng liêu xiêu trải dài trên mặt đường trùm lên cái bóng bé nhỏ của tôi. Mỗi khi tôi vấp ngã, bố dịu dàng đỡ tôi dậy, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc khi tôi bật khóc. Bố là người kiệm lời, ít nói nhưng tôi biết tình yêu thương bố dành cho các con lúc nào cũng dạt dào và chan chứa. Bố cùng tôi đến trường trong ngày đầu đi học, dạy tôi làm những phép tính đầu tiên. Những đêm thức khuya học bài, lúc nào bố cũng chờ tôi đi ngủ rồi mới an giấc. Bố luôn yêu thương và chiều chuộng tôi nhưng vẫn nghiêm khắc chỉ bảo mỗi khi tôi mắc lỗi. Bố dạy tôi cách sống, cách làm người, hiểu được những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống, ý nghĩa của sự trung thực, ngay thắng, lòng khoan dung và biết ơn. Cả cuộc đời bố đã vất vả hi sinh vì gia đình, thế nhưng, vẫn có lúc tôi vô tình làm bố buồn, chẳng thể đáp ứng được sự kì vọng và tin tưởng của bố.
Sau này lớn lên, rồi tôi sẽ phải rời xa vòng tay của bố nhưng tôi tin rằng bố sẽ mãi là người che chở, dõi theo và bảo vệ cho tôi trong suốt cuộc đời. Những bài học của bố sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời, tình yêu của bố sẽ là động lực để tôi tiến lên phía trước
Để tìm câu trả lời chính xác các em hãy tham khảo cảnh đường phố các nguồn hoc24.vn, lazi.vn, hoidap247.com để thầy cô và các chuyên gia hỗ trợ các em nhé!
Answers ( )
2.
Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo Hằng đã đê lại trong lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo Hằng em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh dầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chảo cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. bải giáng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn tháng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô Hằng giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp. xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi đế trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
CÒN CÂU 1 THÌ MÌNH ĐANG NGHĨ TÍ MÌNH SỬA LẠI CHO
1.
Cứ mỗi buổi chiều,sau giờ tan học, lũ học trò chúng em như bầy chim vỡ tổ hòa vào dòng người đi xuôi về ngược trên đường Cách mạng tháng Tám để trở về với mái ấm gia đình mình.
Cảnh tấp nập ở đường phố lúc tan tầm hay lúc mọi người bắt đầu đi làm cũng giống nhau. Đường phố tấp nập lúc tan tầm vì giờ này là giờ tan học cũng là lúc các cơ quan, công sở hết giờ làm việc. Xe cộ đi lại nườm nượp như mắc cửi và dòng người đi bộ đông đúc trên các vỉa hè hay các tuyến phố đi bộ. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng trò chuyện, tiếng động cơ xe máy, ô tô và vô vàn những tiếng động khác hợp lại tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn huyên náo khắp các đường phố.
Trên các vỉa hè, từng đoàn học sinh trên vai vẫn còn quàng khăn đỏ, lưng đeo cặp líu ríu chuyện trò với nhau thật rôm rả. Thỉnh thoảng một số bạn dừng lại ở một quầy sách báo, tìm kiếm một số chuyện tranh hay…để về xin tiền mẹ mua, rồi lại lục đục kéo nhau ra về. Hai bên hè phố, nhà cửa mọc san sát. Chỗ thì là sạp bán sách báo, đồ dùng văn phòng, chỗ thì bán loa đài, băng đĩa nhạc… Giữa lòng đường, xe cộ đi lại hai chiều đông nghìn nghịt. Chiếc đi vào Sài Gòn, chiếc đi về Bình Tây. Đến chỗ rẽ ngã ba, ngã bảy dòng xe cộ tách ra nhiều ngã rẽ. Lòng đường như được giãn ra rộng hơn, thoáng hơn. Nhưng rồi chỉ ít phút sau, không biết dòng xe lại từ đâu bắt đầu ùn ùn đi tới. Những chiếc xe buýt to nhấn còi inh ỏi để xin đường nhưng không tài nào vượt lên trước được. Những chiếc xe máy cố len lỏi để thoát ra khỏi dòng xe đang kẹt cứng. Những chiểc xe ba gác, xích lô chở hàng cồng kềnh cũng bon chen giữa dòng người đông đúc.
Trong cảnh tấp nập ở đường phố lúc này thì đẹp nhất, thong thả nhất vẫn là những cô nữ sinh trong tà áo dài trắng bước đi nhẹ nhàng giữa dòng người, xe tấp nập. Dường như các cô không bận tâm gì đến chuyện đi nhanh hay đi chậm, ung dung, đủng đỉnh như người đi dạo phố. Phía ngã ba, ngã tư, dù có đèn báo hiệu nhưng các chú cảnh sát giao thông vẫn phải túc trực ở đây để xử lí các tình huống bất ngờ xảy ra ở giao lộ. Thỉnh thoảng một hồi còi từ miệng chú vang lên: “Tuýt! Tuýt!…”
Ánh nắng yếu ớt cuối buổi chiều dần dần khuất sau những dãy nhà cao tầng dọc đường phố. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Đèn bên đường và trong các tiệm buôn bán, nhà dân đã bật sáng tự bao giờ. Đường phố đã bớt dần vẻ ồn ào, nhộn nhịp. Dòng xe cộ vẫn xuôi ngược trên đường phố nhưng đã thưa dần. Một vài cô công nhân về muộn, gò lưng tăng tốc để kịp về nhà chuẩn bị bữa cơm chiều cho gia đình. Em cũng nhanh chân hơn cho kịp về đến nhà để dùng bữa cơm tối cùng bố mẹ và chị Hai. Nắng đã tắt hẳn. Thành phố chuyển mình sang những hoạt động mới của một buổi tối.
Thành phố của em thật sôi động nhưng rất trật tự và văn minh. Em mong sao mọi người luôn có ý thức tôn trọng luật lệ giao thông để đường phố không xảy ra những tai nạn đáng tiếc, giao thông thông suốt, mọi người được bình yên trở về với mái ấm bên gia đình.Đấy cảnh tấp nập ở đường phố Hà Nội là thế đấy.
2.Lưng cha thì đội nắng gầy
Ôi tóc bạc tựa trăng soi…”
Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta là được sống trong vòng tay yêu thương của bố. Bố luôn là người che chở, bảo vệ cho ta trong suốt cuộc đời. Càng lớn lên và thấu hiểu những cay đắng, nhọc nhằn, tôi càng cảm thấy biết ơn vì những hi sinh lớn lao mà bố đã dành cho mình.
Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bố cao gầy. Trong mắt tôi, dáng hình ấy lúc nào cũng thật to lớn và vững chãi để che chở cho cả gia đình. Làn da bố rám nắng vì phơi nắng dầm sương, trải qua đủ khó khăn, khổ cực vì cuộc mưu sinh vất vả. Khuôn mặt bố vuông chữ điền, toát lên vẻ hiền lành và đôn hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả bầu trời yêu thương bố dành cho các con. Mỗi khi mỉm cười, đôi mắt bố thật đỗi dịu dàng, thể hiện sự trìu mền pha chút nuông chiều. Mái tóc bố không còn đen nữa mà đã lấm tấm bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tôi càng thương bố nhiều hơn vì những gian lao, vất vả bố phải trải qua để nuôi chúng tôi khôn lớn. Tôi thích nhất là những lúc bố cười. Nụ cười ấy mới ấm áp làm sao. Những lúc như thế, tôi tự nhủ phải chăm ngoan hơn nữa để nụ cười ấy có thể xuất hiện nhiều hơn trên đôi môi của bố. Đôi bàn tay bố chai sần, thô ráp nhưng tôi vẫn luôn yêu đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay khó nhọc vì gia đình. Đôi bàn tay hi sinh vì sự bình yên, hạnh phúc của các con.
Trong kí ức tuổi thơ của tôi luôn đong đầy những kỉ niệm về bố. Ngày mới lẫm chẫm biết đi, bố dắt tay tôi đi trên con đường làng quen thuộc. Cái bóng liêu xiêu trải dài trên mặt đường trùm lên cái bóng bé nhỏ của tôi. Mỗi khi tôi vấp ngã, bố dịu dàng đỡ tôi dậy, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc khi tôi bật khóc. Bố là người kiệm lời, ít nói nhưng tôi biết tình yêu thương bố dành cho các con lúc nào cũng dạt dào và chan chứa. Bố cùng tôi đến trường trong ngày đầu đi học, dạy tôi làm những phép tính đầu tiên. Những đêm thức khuya học bài, lúc nào bố cũng chờ tôi đi ngủ rồi mới an giấc. Bố luôn yêu thương và chiều chuộng tôi nhưng vẫn nghiêm khắc chỉ bảo mỗi khi tôi mắc lỗi. Bố dạy tôi cách sống, cách làm người, hiểu được những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống, ý nghĩa của sự trung thực, ngay thắng, lòng khoan dung và biết ơn. Cả cuộc đời bố đã vất vả hi sinh vì gia đình, thế nhưng, vẫn có lúc tôi vô tình làm bố buồn, chẳng thể đáp ứng được sự kì vọng và tin tưởng của bố.
Sau này lớn lên, rồi tôi sẽ phải rời xa vòng tay của bố nhưng tôi tin rằng bố sẽ mãi là người che chở, dõi theo và bảo vệ cho tôi trong suốt cuộc đời. Những bài học của bố sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời, tình yêu của bố sẽ là động lực để tôi tiến lên phía trước
KO CHÉP MẠNG 100%
Để tìm câu trả lời chính xác các em hãy tham khảo cảnh đường phố các nguồn hoc24.vn, lazi.vn, hoidap247.com để thầy cô và các chuyên gia hỗ trợ các em nhé!